Không còn chán ghét bản thân

by Mina

Đây là chia sẻ trải nghiệm của một bạn chủ thể đã tìm tới phương pháp Hồi Quy Tiền Kiếp. Tất cả ghi chép của bạn được giữ nguyên văn để đảm bảo sự tôn trọng và tính trung thực. Hy vọng các bạn tìm được điều gì đó cho riêng mình.

Mình cũng đã được biết tới thôi miên hồi quy trong hai năm gần đây nhưng lần này mới có sự thôi thúc muốn trải nghiệm và tìm tới chị Hoa. Đầu tiên mình được dẫn bằng tưởng tượng đến các hình ảnh như:

  • Con chim: mình đã tưởng tượng ra một con chim đại bàng có cổ màu trắng thân lông màu nâu nhạt đang đậu trên một cành cây quay lại hướng về mình.
  • Con chó: mình tưởng tượng ra một con chó đốm đen trắng nhưng có thân dài như chó xúc xích đang hướng về phía trước, hướng mình nhìn là ngang người nó.
  • Cây hoa: tưởng tượng ra một cành cây hoa thân mềm đang bị héo ẻo xuống hoa đang héo dần từ trong ra ngoài thay vì ngoài vào trong như bình thường.
  • Hồ: tưởng tượng ra một cái hồ nhỏ giữa một bãi đất cằn cỗi nước đục ngầu có màu hơi đen và bề mặt nước động nhẹ.
Ảnh: “Tôi đủ chất nghệ sĩ để tự do vẽ theo trí tưởng tượng của tôi. Trí tưởng tượng quan trọng hơn kiến thức. Kiến thức là hạn chế, còn trí tưởng tượng bao quanh khắp thế giới.” – Albert Einstein –
Trí tưởng tượng là sự sáng tạo trong hành động. Nó có thể sử dụng bộ não và các giác quan để tạo ra một hình ảnh nào đó trong tâm trí. Trí tưởng tượng cho phép chúng ta khám phá vượt ra khỏi những giới hạn của môi trường và thực tại, giúp chúng ta chìm vào một thế giới của những giấc mơ, nơi sức sáng tạo và phát minh được thể hiện mạnh nhất. / Nguồn ảnh: geralt

Tiếp đến cảm nhận được ánh sáng từ thác ánh sáng từ trên trời đổ xuống từ từ đầu đến chân cảm thấy ấm áp và yên bình. Sau đó người lơ lửng cuộn tròn lại cảm thấy an toàn hơn và được bao bọc một cái kén ánh sáng, rồi từ từ được bao bọc thêm một khối lập phương màu vàng thỉnh thoảng lại lấp lánh như mặt đá quý.

Bước xuống các nấc thang từ 10 đến 2 vẫn mơ hồ nhưng bước xuống bậc cuối cùng một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra với đồng cỏ mênh mông màu sắc hoa lá gió thổi nhè nhẹ, hương thơm ngọt ngào, trên trời thì xanh thỉnh thoảng có những vệt hồng hồng gradient và có những ngôi sao lấp lánh, thỉnh thoảng có vài đám mây, sau khi lên một đám mây cảm giác êm ái như một hồ bông gòn mịn màng nhưng chút chênh vênh, lúc này cảm giác rất sợ hãi nhưng tin tưởng vào đám mây đó thì có chút đỡ sợ hơn thả lỏng cơ thể để đi qua những khung cảnh, đồng quê với ruộng bậc thang, thành phố với ánh sáng màu sắc … không còn nhớ chi tiết đoạn này.

Được đám mây đưa vào một không gian có màu đen nhưng thỉnh thoảng vẫn có màu sáng lấp lánh như sao trời vụt đi rất nhanh khung cảnh mới hiện ra:

Một sa mạc với vài cành cây khô gió thổi trên nền cát vàng nhạt và đất cằn cỗi lộ những viên đá trơ trụi, nhìn lại bản thân thì là một cô gái với đôi chân trần, mặc áo và chùm đầu như người Ai Cập, khoảng 16-17 tuổi bơ vơ, đi tiếp thì hiện ra một ốc đảo với cái hồ nhỏ ở giữa nước trong xanh, xung quanh có các cây dừa thân to (vì lá như cây dừa chứ không rõ là cây gì) và giữa hồ là một ngôi nhà nhỏ lơ lửng với mái nhà bằng rơm thân nhà được làm một loại gỗ quý và chắc chắn, cánh cửa màu đỏ, càng đến gần nhà càng cao hơn không thể bước vào.

Ảnh minh họa / Nguồn: 1980Supra

Quanh đó nhìn thấy một ông cụ với phong cách quần áo giống hệt mình nhưng ông đi một đôi sandal bằng rơm hay loại cây nào đó từ thiên nhiên màu vàng nhạt. Mặt ông khá nghiêm nghị, răng có vài cái hỏng. Ông nói ông là người bạn dạy mình, hiện ra khung cảnh ông hướng dẫn bắt cá như thế nào, tránh bão cát như thế nào khi đang đi trên sa mạc. Ông khuyên hãy cẩn thận trên con đường của mình vì có vẻ mình sẽ đi xa. 

Sau đó khung cảnh khác khi cứ đi, cứ đi thì thấy một cái cột giữa sa mạc hoang vắng và tiếp đến thấy bản thân bị trói ở đó, với cơ thể thiếu nước và mắt mờ đi chỉ còn bóng lưng của một người lính (đoạn này không chắc chắn là nhìn thấy hay không vì có thể do ảo giác của mất nước) hỏi lý do tại sao lại bị trói như vậy thì mình bảo do bị coi là kẻ phản động, đến đây thì không thể đi được nữa nên do chết thật.

Tìm lại lý do rơi vào hoàn cảnh này thì hiện ra một khung cảnh chợ với những con đường có cổng mái vòm bằng gạch đá màu trắng, có khá nhiều người ở đó nhưng chú ý nhất là một cuộc đụng độ giữa người ăn mày với bộ áo với trùm đầu màu nâu rách, khuôn mặt khắc khổ và nhem nhuốc (không thể nhận ra đây là ai) đang bị 3 tên lính cướp hết số tiền xin được và đá đi cái bát sứ vỡ của người đó. Lúc đó mình cảm thấy rất bực bội và chạy đến ngăn 3 tên kia và cố đánh trả nhưng không thể và bị bọn họ kéo đi ra khu đất vừa rồi và khung cảnh cái cột giữa sa mạc hoang vắng, họ trói xong và quay đi dần biến mất.

Linh hồn dần lìa khỏi cơ thể vật lý, nó bước ra với khuôn mặt buồn bã và quay đi lang thang. Lúc này em đã khóc trong lúc thôi miên vì tự nhiên thấy rất buồn. 

Đến ngôi đền: Thì thấy một ngôi đền với mái vòm dát vàng thân đền với những trụ rất to, ngôi đền  trên một  ngọn núi rất cao, ánh sáng vàng chiếu xuống các hạt bụi tạo thành những hạt kim tuyến lấp lánh, bên cạnh đền có một cây cổ thụ siêu to khổng lồ. Bước vào gian chính của ngôi đền thấy tượng một người đàn ông rất to, mình quỳ xuống thì cảm thấy có một bóng đen đằng sau cửa chính thò ⅓ khuôn mặt và bàn tay, bóng đen này có màu hơi đen nhưng trong trong như thạch vậy, có mắt mũi thân như người, khuôn mặt hiền lành nhút nhát ngây thơ tò mò nhìn mình, mình hỏi bạn: “Bạn là ai?” “Mình là hồn trú trong cây ở đây để quét dọn (em có thấy nó cầm chổi quét)”

Sau đó mình mời bạn đó đi thì bạn chạy ra chỗ cây cổ thụ rồi từ từ biến mất. Khi quay lại gian chính của đền thì mình nhận ánh sáng chữa lành từ bên trên chiếu xuống cũng màu vàng trắng ấm áp như bao trọn cả cơ thể mình, như được vỗ về, tha thứ cho sự chán ghét bản thân.

Quay về gặp higherself

Gặp được higherself của mình hiện ra mặc đồ giống mình có khăn chùm và áo liền thân trắng có ánh sáng toả ra từ họ, khuôn mặt khá giống chúa.

Hỏi thầy với trường hợp kia thì con nên làm gì: Thầy nói con nên tìm người cùng giúp đỡ. “Nhưng nếu không kịp thì sao?”. “Những người lính kia sẽ học được bài học và có luật nhân quả.”

Hỏi về bài học về kiếp sống này thì thầy bảo tập trung vào bản thân tin tưởng bản thân hơn. 

Khi nào có năng lực tâm linh hay nghề nghiệp? Thì thầy bảo đến thời điểm sẽ thấy.

Thầy giúp heal linh hồn kia thì thấy linh hồn đó cười mỉm và dang tay ôm lấy thầy và biến mất cùng thầy?

Gặp HS của chị Hoa: Một người phụ nữ với khăn chùm đầu áo trắng người đứng ở thế cao hơn với ánh sáng toả ra ấm áp khuôn mặt hiền dịu nhìn xuống.

—–

Sau khi làm thôi miên: Chóng mặt buồn nôn, nhưng làm theo hướng dẫn của chị Hoa nên đỡ hơn rất nhiều, bản thân có thấy chút thanh thản hơn nhiều và không còn chán ghét bản thân, luồng suy nghĩ thoáng hơn.

Góc nhìn của nhà thôi miên:

Hình ảnh ngôi nhà bay lơ lửng, đóng chặt cửa nó giống như hình ảnh ẩn dụ về sự:

  • Mất kết nối với bản thân, mất kết nối với bên trong
  • Mất kết nối với gia đình (ngôi nhà – là biểu trưng của gia đình)
  • Không chia sẻ được với người thân

Em cứ lại gần thì ngôi nhà lại xa em. Ngôi nhà lơ lửng nó giống như một người chân không chạm đất. Không có sự kết nối với đất mẹ. Như cái cây ấy. Rễ cây phải cắm xuống đất, cành lá mới vươn lên trời cao tươi tốt được. Mải lo bay bổng, rễ rời mặt đất thì cây sẽ héo dần và chết khô. Nó cũng là biểu tượng của các luân xa.

Luân xa 1 2 3 (cắm xuống đất), luân xa 6 7 (hướng trời). Nếu luân xa 1 2 3 bị suy yếu thì sẽ bị ở trạng thái mất cân bằng. Đây là bài học của sự nối đất (grounding), sự sinh tồn, tài chính, mối quan hệ, tất cả những gì liên quan đến Trái Đất – hay còn được gọi là hiện thực. Làm tâm linh nhưng không mơ mộng, nếu không sẽ bị phiêu quá (em đang muốn đi sâu hơn vào con đường tâm linh).

Ảnh minh họa: Rễ cây bám sâu và chặt vào lòng đất / Nguồn: Kasman

Hình ảnh em lang thang ở sa mạc, không biết mình đi đâu về đâu nó cũng là hình ảnh ẩn dụ cho cảm giác của em ở thời điểm này. Vô định, mông lung, lang thang. Không biết mục tiêu của mình là gì. Vì thế khi gặp HS của Hoa, cô ấy khuyên em cần tin tưởng vào bản thân hơn, cần kết nối nhiều hơn với Vũ Trụ.

Vì em còn trẻ, chưa có va chạm nhiều nên những người có ảnh hưởng quan trọng tới kiếp sống này của em chưa xuất hiện. Các câu trả lời hôm nay luôn là khuyên em hãy TIN TƯỞNG và cứ đi đi. Đi thì sẽ biết.

Trong các ca thôi miên, những câu hỏi về việc sẽ làm gì, làm như nào thường không được trả lời. Câu trả lời của Vũ Trụ sẽ luôn là – đi đi, làm đi. Làm thì biết. Hoặc là “cứ từ từ, làm đi, học đi”, “sai thì sẽ có bài học”, “lắng nghe trực giác”.

Làm công việc tâm linh, học cách lắng nghe trực giác rất quan trọng. Học cách quan sát bản thân, từng li từng tí một.

Hà Nội, ngày 13 tháng 6 năm 2021

Có thể bạn quan tâm

CHẤP NHẬN CON
DÌU CON VÀO ĐỜI
ĐÂU LÀ Ý NGHĨA CỦA CUỘC SỐNG?
LÀM SAO ĐỨNG VỮNG GIỮA ĐỜI VÔ THƯỜNG, VÔ NGÃ VÀ BẤT TOẠI NGUYỆN
CÁCH MÀ CHÚNG TA TỔ CHỨC MỘT CUỘC SỐNG AN LẠC ĐỂ LÀM CHỦ ĐỜI SỐNG CỦA MÌNH NẰM Ở ĐÂU?
VÌ SAO MÌNH CHIA TAY?
HẾT YÊU
LÀM SAO ĐỂ BIẾT ĐỦ?
LÀM SAO BIẾT KHI NÀO CẦN BUÔNG BỚT, KHI NÀO CẦN BUÔNG BỎ?
TẠI SAO PHẢI BUÔNG TRONG KHI CÓ THÊM LÀ ĐIỀU TỐT?
CHỒNG TỪNG PHẢN BỘI, CON PHẢI LÀM SAO?
KHỔ ĐAU CŨNG LÀ CHẤT LIỆU CẦN THIẾT
BUÔNG ĐỂ NẮM
CON ĐƯỜNG ĐI TỚI ĐỜI SỐNG TỈNH THỨC
NHỮNG GIẤC MƠ ĐANG NÓI GÌ VỚI BẠN
TRANG TRÍ PHÒNG VỚI HOA
CHỮ NHẪN TRONG TIẾNG TRUNG – Ý NGHĨA CUỘC SỐNG
KHÔNG CÒN CHÁN GHÉT BẢN THÂN

You may also like

Leave a Comment

Add Your Heading Text Here